Hương Xuân nơi tôi
Bước sang những ngày đầu của tháng 1 âm lịch. Đâu đó, sắc Xuân như đang dần bao trùm khắp nơi trên mọi miền đất nước. Những chuyến tàu xình xịch trên đường ray. Những bến xe tấp nập người ra vào. Dòng người hối hả trở về nơi “chôn nhau cắt rốn”. Bao trùm màn đêm là lớp sương mù se lạnh, được cùng gia đình ngồi bên bếp lửa hồng nấu bánh. Những cây đào, cành mai cũng có cơ hội khoe trọn nét đẹp vốn có. Những phong bao lì xì đỏ. Những tiếng cười, lời chúc,... Tất cả gói trọn trong 2 từ “mùa Xuân”. Hình ảnh của gia đình, của người thân, của nơi thôn quê yên bình như đọng lại trong tôi hằng năm. Nhưng từ 2 năm trở lại đây mùa Xuân trong tôi là điều gì đó khi lặng người lại, tôi cảm thấy rưng rưng. Những dòng kí ức, những hoài niệm như thước phim thời gian ùa về trong tâm trí tôi. Đau thương, nước mắt, tiếc nuối,… tất cả chỉ còn có thể thốt lên hai từ “giá như”. Tôi muốn dừng lại, dừng thước phim đang chiếu rất chậm-như muốn xé nát tâm tư tôi. Nhưng không thể. Hình ảnh về người anh trai nhẫn tâm ra đi, bỏ lại tôi, bỏ lại tất cả... Hai mùa Xuân tôi vắng anh. Hai năm tôi định nghĩa được từ “tiếc nuối”. Hiểu được “quá muộn” là thế nào. Cái không khí ấm áp, cái hương Xuân nồng đượm…vẫn chẳng thể giúp tôi quên đi ngày mà mọi điều như cơn ác mộng kinh hoàng. Tết đối với tôi vừa là mùa để gặp gỡ nhưng cũng là mùa để chia ly…
Học sinh: Hoàng Như
Lớp: 10C6
Năm học: 2022-2023